- 44 Phố Tràng Tiền, Phường Tràng Tiền, Quận Hoàn Kiếm, TP Hà Nội, Việt Nam
- info@savina.com.vn
- 02439348281
Vận chuyển toàn quốc
Thanh toán Online hoặc khi nhận hàng
Anh là một kẻ hoang mang – hoang mang không phải vì sợ hãi cuộc đời ô trọc vây bủa từng ngày, mà là sợ đánh mất tâm hồn của chính mình. Anh là một nhà văn trẻ ngán ngẩm văn chương hội hè nhưng không thể bỏ viết, bởi vì anh hiểu, viết là động thái đem lại chút tự do tối thiểu cho anh và là phương tiện chống trả lại sự nuốt chửng tiêu tan danh tính từ cuộc tồn tại ngoài kia
Anh tự nhận mình là kẻ vô tích sự. Nhưng anh tự cho mình có một ưu điểm gần như duy nhất, một ưu điểm lớn: “Anh là thằng không biết sống đàng điếm”. Đó là tóm tắt tình cảm hiện hữu của nhân vật chính trong tiểu thuyết này...
Cuốn tiểu thuyết mở đầu bằng câu “Cơ thể chúng ta đang bị nhiễm độc từ từ” và người đọc tin vào điều đó khi lần qua từng trang nặng nề, buồn thảm, nhưng cuốn tiểu thuyết đã kết thúc với những dòng lạc quan: “... Chúng ta chưa bị một bệnh tật gì đáng kể... như có phép lạ... có lẽ chúng ta đã được thừa hưởng gien tốt”. Người đọc cũng có thể tin vào điều này.
Nhưng thật ra, có thể nói, nhân vật của chúng ta đã tự giải độc bằng chính sức mạnh tinh thần của mình. Một nhân vật như thế xứng đáng được đọc và tìm hiểu. Đó là chưa nói tới “cái cơ địa” độc đáo kỳ lạ của anh. Tại sao những vết xước xuất hiện đột ngột trên ngực anh? Đó là nỗi đau âm thầm từ bên trong từng xuất lộ ra mỗi khi có những biến cố trong tâm hồn một đứa trẻ nhỏ, một chàng trai và bây giờ đột ngột trở lại như một nỗi đau quá lớn? Là hậu quả của sự dị ứng văn minh? Hay là hậu quả của sự vật lộn không cân sức với cuộc sống?
Thật lạ lùng và thú vị là cuốn tiểu thuyết đã khép lại với nhiều câu hỏi như thế.