- 44 Phố Tràng Tiền, Phường Tràng Tiền, Quận Hoàn Kiếm, TP Hà Nội, Việt Nam
- info@savina.com.vn
- 02439348281
Vận chuyển toàn quốc
Thanh toán Online hoặc khi nhận hàng
13 truyện ngắn của Động vật trong thành phố là những truyện ngắn không nổi bật về tính "truyện". Trang viết không mở ra những thứ tự lớp lang về tình tiết, thời gian hay không gian với những nhân vật cụ thể. Nhiều truyện trong tập sách này được viết với bút pháp ẩn dụ. Đôi khi tác giả cố tình tạo cho người đọc cảm giác đang tiếp xúc với những văn bản rời rạc, được chắp vá, liên kết với nhau. Điều đó phần nào cũng giống như cảm xúc của con người trong thời đại hôm nay. Khi cuộc sống trôi qua với nhịp quá nhanh, thật khó để giữ cảm xúc nào đứng yên. Thoắt vui đó, thoắt buồn đó, và chắc chắn không thể tránh được khoảng hẫng, hụt cùng những cú sốc, phập phồng và bất an.
Truyện ngắn của Nguyễn Vĩnh Nguyên trải đầy những ồn ào, xô bồ bất tận của cuộc sống. Nào là chuyện động đất, người chết, những phi vụ làm ăn, đến những cuộc tình chao đảo trong cuộc tìm kiếm thể xác và tâm hồn. Dư chấn, truyện mở đầu tập sách gồm những văn bản ghép Đêm trước - Happy - Đứt gãy thời gian - Triết lý đập muỗi - Buổi sáng cuối cùng với The Beatles. Những văn bản tản mạn này dẫn dắt độc giả qua nhiều tầng cảm xúc của hai kẻ đang yêu nhau. Và hai con người bé nhỏ lo sợ hạnh phúc bình dị có thể bị đe dọa đến từ một tai ương, một trận động đất mà cũng có thể đến từ tâm hồn mệt mỏi trước những bon chen.
"Nothing's gonna change my world.
Nothing's gonna change my world"
(Không có gì sắp thay đổi thế giới của tôi...)
Đoạn kết của Dư chấn là điệu luyến láy "lạnh người" trong bài hát của Across The Universe của nhóm The Beatles. Rốt cuộc, có thể những dự cảm về bất an là không đúng, hoặc không cần thiết để cứ phấp phỏng. Điều quan trọng là tận hưởng và giữ gìn cuộc sống như thế nào.
Cũng như vài cây bút thuộc thế hệ mà mấy năm trước đây được gọi là "nhà văn trẻ", trang viết của Nguyễn Vĩnh Nguyên thể hiện tâm thế của con người đầy tâm trạng và suy tư. Hình ảnh ẩn dụ mà họ thường sử dụng trong tác phẩm của mình là những cơn bão, trận địa chấn, chuyến tàu lao xé trong màn đêm, hoặc là mô típ "biến mất"... Truyện Biến mất không đều của Vĩnh Nguyên là một thử nghiệm thú vị về cảm xúc này. Nhân vật trong truyện không giữ được hình hài và trở thành kẻ vô hình lang thang, được dịp quan sát những màn kịch vẽ ra trong mối quan hệ của những người xung quanh. Và có lúc, anh ta "vô hình" không đều, có khi chỉ vô hình toàn thân và chừa mỗi cái đầu. Đó chính là điểm nhấn của bi kịch.
Dường như tính ẩn dụ của những truyện ngắn còn ùa vào bìa sách khi các bức tranh của họa sĩ Nguyễn Thái Tuấn được dùng làm minh họa. Không đầu, mình, chân tay... bộ quần áo mang dáng người đang bất động đứng, ngồi. Một chút giễu cợt và chua chát, "bộ áo" không chỉ làm nên "thày tu" mà còn làm nên cả con người. Và khi quá ngột ngạt, khi có đôi lúc không chịu nổi được cuộc sống, chắc không ít người muốn biến đi. Hoặc vĩnh viễn, hoặc trong chốc lát. Để rồi nếu có quay trở lại, hy vọng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, tươi mới hơn.
Thoại Hà - Vnexpress.net