• Gợi ý từ khóa:
  • Sách kinh tế, sách giáo dục, sách kỹ năng, văn phòng phẩm, bút, đồ chơi…
Hết hàng

Đi tìm thượng đế

Mã sản phẩm: SP1435

“… Cầm chai rượu trên tay, Trần Việt rót một li, uống ực hết lại rót li khác. Khi chai rượu đã cạn đến giọt cuối cùng, ông ném cả chai và li vào góc phòng. Cái chết là như vậy đó chăng? Rượu ngấm vào...
50.000₫
Hết hàng

Dịch vụ của chúng tôi

Vận chuyển toàn quốc

Thanh toán Online hoặc khi nhận hàng

Hết hàng


Chi tiết sản phẩm

“… Cầm chai rượu trên tay, Trần Việt rót một li, uống ực hết lại rót li khác. Khi chai rượu đã cạn đến giọt cuối cùng, ông ném cả chai và li vào góc phòng. Cái chết là như vậy đó chăng?

Rượu ngấm vào bao tử cồn cào. tự dưng, ông thấy đói. Bữa tối nay ông không ăn gì. Mà có lẽ bây giờ trong nhà không còn gì để ăn. Thái đương ông giật liên hồi như muốn vỡ tung mạch máu. Rượu làm ông tỉnh táo, nhưng ý nghĩ lại làm ông kiệt quệ. Trong tiềm thức, ông thấy linh hồn mình đang chạy trốn. Cái cơ thể đã suy kiệt này không còn là nơi linh hồn có thể trú ẩn được nữa.

Ngoài kia, cơn mưa đổ xuống ào ào.

Ông lê bước ra ban công. Mưa hắt vào người, vào mặt ông nhồn nhột. Ông nhìn vào đêm mưa. Phố vắng ngắt. Những ánh đèn nhoè mờ đi. Tiếng mưa như một vũ điệu buồn làm ông tê tái, chỉ muốn khóc lên thật to. Sao bây giờ ông hay đa cảm thế nhỉ? Đa cảm là không tốt đâu.

Ngoài kia, cơn mưa đổ xuống ào ào.

Đầu tóc, quần áo ông ướt sũng. Ông nhìn trân trối vào đêm mưa. Sâu thẳm đến vô cùng. Bầu trời đen đặc, nơi nào là Thượng đế? Ông muốn tìm Ngài để hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện. Ngài ở đâu, hỡi con người vô hình và vô trách nhiệm kia?

Ông nhìn mãi vào đêm mưa. Mưa vẫn hắt vào người ông ướt sũng. Lạnh. Lạnh lẽo. Cô độc. Trong lòng ông là một điệu nhạc buồn lê thê của mưa gió. Không hiểu sao lúc đó ông lại nghĩ đến nhạc? Phải chăng đó là sự đồng cảm với đêm? Bất ngờ, ông cất tiếng khe khẽ hát:
Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi

Trời lắng u buồn mây hắt hiu ngừng trôi

Nghe gió thoảng mơ hồ

Trong mưa thu ai khóc ai than hờ…

Kí ức lượt thướt kéo đi những hàng dài dằng dặc tưởng như vô tận. Nom chúng với hình hài thiểu não, lẻo khẻo thật đáng thương. Kí ức tái nhợt, xám ngắt như da người chết. Ôi, kinh tởm quá!
Ngoài kia, cơn mưa đổ xuống ào ào.

Trần Việt quay vào bàn, vồ lấy cây viết. Ông quyết định rồi. Mẹ kiếp! Hắn phải chết thật là bi thảm giữa một đêm mưa sầu thảm. Cái sống vô nghĩa thì cái chết còn có nghĩ gì đâu? Ông chẳng muốn ai vuốt mắt, chẳng cần ai chôn. Đêm mưa sẽ cuốn trôi tất cả. Sẽ xoá sạch trong bùn đất.

Ông đặt ngòi bút xuống tờ giấy nhơ nhớp cứt đái thằn lằn, cày mạnh một đường. Tờ giấy rách toạc ra. Hắn sẽ bay vào không gian, tìm cho ra Thượng Đế tối Cao để đòi hỏi công lí cho hắn và cho cả loài người.

Một cái chết hùng vĩ hơn muôn triệu cái sống…”.


Lên đầu trang
0 Xem giỏ hàng