- 44 Phố Tràng Tiền, Phường Tràng Tiền, Quận Hoàn Kiếm, TP Hà Nội, Việt Nam
- info@savina.com.vn
- 02439348281
Vận chuyển toàn quốc
Thanh toán Online hoặc khi nhận hàng
“…- Bố ơi… xung phong…! Xung phong!
Con tôi đội chiếc mũ da gấu, mặc chiếc quần đùi, người để trần khoẻ mạnh. Nó nhanh như con sóc, nhảy phóc từ mô đá này sang mô đá khác. Thằng giặc to béo như cái cối xay nên chạy chậm rì rì. Con tôi đã gần đuổi kịp nó…
Tôi nấp sau gốc cây, đặt khẩu súng trên vai…nheo mắt.. Thằng giặc chạy lại phía tôi. Cháu út cũng chạy lại phía tôi. Rầy rà quá! Thật là khó bắn. Tôi dán mắt tìm đường ngắm để tránh cho con tôi khỏi đạn lạc. Tôi đặt quyết tâm phải giết bằng được tên giặc này vì để náo chạy thoát thì kho súng của chúng ta sẽ bị lộ.
Cái bóng nhỏ xíu của con tôi vẫn chấp chớp bám riết sau tên giặc. Kìa! Thằng giặc bỗng quay đầu lại. Nó sờ tay vào túi. Nó còn súng lục. Tôi mang hết sức ra hét thật to:
- Út ơi! Nằm xuống!...
Con tôi vẫn nhưng con thỏ rừng lao đến phía tên giặc… Một phát súng nổ vang xé tim tôi ra. Tôi thét lên:
- Trời ơi!... Con tôi…
Thằng bé ngã xuống rồi lại vươn lên, cánh tay chấp chới. Tôi tì chặt súng vào vai, nghiến răng, bóp cò. Tiếng súng nổ gọn. Thằng giặc như cây gỗ mất rễ, đổ nhào. Tôi chạy tới ôm lấy con. Thằng cháy người mềm nhũn. Máu chảy đỏ vầng trán. Tôi líu tíu nức nở:
- Con ơi… út ơi.. tỉnh lại…
Cháu từ từ mở mắt ra, nhìn tôi, mỉm cười. Nó nói se sẽ:
- Bố ạ… thằng Tây nó đến… nó định lấy súng… con bắn nó… bố về… con gọi bố… bố xung phong… nó chạy… nó chết rồi… bố… nhỉ…
Tôi gật đầu nước mắt trào ra giàn giụa. Con tôi lại hỏi:
- Bố ơi… bộ đội… sắp về chưa?
- Sắp về rồi con ạ.
Cháu mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại. Tôi ôm cháu vào lòng lại gọi:
- Út ơi! Tỉnh lại đi con!
Nhưng, con tôi vẫn nhắm nghiền mắt như ngủ say…
Nói tới đây, người đồng chí già của tôi lặng hẳn đi. Đầu anh hơi ngẩng lên. Hai tay ôm chặt chiếc mũ da gấu, một kỷ niệm quý giá của cháu út vào trong lòng. Ánh lửa bập bùng. Chòm râu của anh rung rung… Một cơn gió chợt lùa vào hang lạnh phát thành những tiếng hu hu… Ngọn lửa cháy to thêm. Tôi thấy mắt anh rực lên như ánh thép trong lò… Ngừng hồi lâu, anh mới lấy lại được bình tĩnh và kể tiếp cho tôi nghe bằng cái giọng trầm trầm đau đớn:
… Lúc đó, tôi quàng súng lên vai, ôm con trên cánh tay, chân bước như người say. Nhiều lần, tôi vấp phải những hòn đá ngã bò soài ra nhưng chẳng biết đau là gì nữa. Tôi định chạy đi đâu lúc đó? Có lẽ tôi định chạy đến nơi có tiếng súng nổ. Tôi sẽ gặp những đồng chí của tôi. Các bạn tôi sẽ ôm lấy nhau. Tôi sẽ nói với họ rằng:
- Các đồng chí ơi… Giặc nó giết con chúng ta như thế này đây… Hãy trả thù cho con trẻ…”