• Gợi ý từ khóa:
  • Sách kinh tế, sách giáo dục, sách kỹ năng, văn phòng phẩm, bút, đồ chơi…
Hết hàng

Biển gọi

Mã sản phẩm: SP1577

"... Tất cả bỗng nhòa đi, rồi tuôn rơi lã chã. Vũ nấc lên một tiếng. Hai đầu gối anh khuỵu xuống. Anh quỳ hẳn xuống bên khung giường, úp mặt vào bàn tay nhăn nheo, xương xẩu, đang nóng như nung của bạn.Anh đại úy của...
40.000₫
Hết hàng

Dịch vụ của chúng tôi

Vận chuyển toàn quốc

Thanh toán Online hoặc khi nhận hàng

Hết hàng


Chi tiết sản phẩm

"... Tất cả bỗng nhòa đi, rồi tuôn rơi lã chã. Vũ nấc lên một tiếng. Hai đầu gối anh khuỵu xuống. Anh quỳ hẳn xuống bên khung giường, úp mặt vào bàn tay nhăn nheo, xương xẩu, đang nóng như nung của bạn.

Anh đại úy của ông bác sĩ già trực canh bên giường của thương binh, cùng quay mặt đi, cắn chặt vành môi.

Vũ nấc lên. Mái tóc anh rũ rượi. Đôi vai anh rung chuyển. Mãi tới khi người nằm bên khung giường từ từ có bàn tay lại, cất tiếng thều thào:

- Ai đấy? 

Bấy giờ Vũ mới gạt nước mắt, ngẩng đầu lên. Bộ mặt anh ướt đẫm, bàng hoàng. Ôi Vĩnh! Có thật Vĩnh đây không? Không còn nhận ra anh nữa. Cả đến giọng nói của anh cũng dường như hoàn toàn khác lạ. Tiếng nói như đã lạc tới tận gần miền biên giới của một thế giới nào vô cùng xa lạ. Ôi Vĩnh! Có thực Vĩnh đây không? Có thật đây là “con cá kình” đã nổi tiếng suốt những năm dài gian nan máu lửa âm thầm vừa qua? Có thật đây là người thuyền trưởng tuyệt vời với con tàu không số đã tám lần vượt biển, sáu lần gặp địch hoặc bão tố nhưng đều đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc đây không? Ôi, Vũ đã yêu anh, kính phục anh không phải chỉ như một người anh mà còn như một người thầy. Ba mươi mốt tuổi, chưa vợ con. Một con người đầy lý tưởng, sống rất khắt khe với chính mình và cũng rất nghiêm khắc với người khác. Vũ đôi lúc đã kêu anh là hay đòi hỏi mọi cái, mọi điều phải tuyệt đối, như vậy không thực tế. Nhưng quả là Vĩnh đã hết sức thành thực và tin tưởng là có, sẽ có những cái, những điều tuyệt đối đó. Anh đã luôn đau khổ với chính những tật xấu của mình và luôn phẫn nộ với tất cả những cái gì còn bê bối ở chung quanh. 

Quê Vinh ở tận Phan Thiết. Anh ra Bắc tập kết năm 1954 một mình, lúc đó mới hai mươi tuổi. Bố me và anh em của anh ở cả trong đó. Không một tin tức. Trong mọi ước mơ của anh, có một điều rực sáng nhất: ấy là trở về gặp lại ông bố và bà mẹ trong một ngày chiến thắng…

Đã không ít thiếu nữ quen anh, mến anh. Nhưng, dường như theo một chủ nghĩa khổ hạnh nào đó, anh đã khước từ mọi mối tình, cố nén mình lại. Anh muốn làm một thứ “Ruồi Trâu” chăng? Cho mãi tới cuối 1961 anh mới gặp một thiếu nữ có một sức hấp dẫn gần như ma quái ở Hải Phòng. Một cô ca sĩ nghiệp dư, kiêm diễn viên kịch nói. “Con người thép” đã xiêu xiêu. Một mối tình đã chớm nở. Nhưng cũng lúc đó, đùng một cái, anh được chọn về “Đoàn tàu không số” một đoàn tàu thực chất là một đoàn tàu cảm tử. Nó có nhiệm vụ tuyệt mật: chuyên chở vũ khí, đạn dược, thuốc men và cả người vào chi viện cho miền Nam bằng bất cứ giá nào. Đoàn tàu đã được bí mật ra đời từ sau nghị quyết lịch sử của Đảng về việc kiên quyết giải phóng miền Nam bằng bạo lực cách mạng, cả chính trị lẫn vũ trang.

Vĩnh đã kiên quyết từ giã người con gái nọ. Anh như biến mất, không để lại một dấu vết. Vũ biết anh không khỏi đau khổ. Nhưng Vĩnh đã chọn con đường ấy. Trong tất cả mọi việc, mọi vấn đề, Vũ đều nghe anh, tin anh. Riêng chuyện này Vũ đã luôn “đấu” lại anh. Anh chỉ cười, bởi anh biết Vũ đang tiếp tục ôm ấp một mối tình. Không những Vũ đã không dứt đi vì hoàn cảnh, nhiệm vụ đã thay đổi, mà dường như cũng khó khăn, tình yêu của Vũ lại càng thêm nồng cháy… 

Tám lần Vĩnh ra đi, sáu lần Vũ có mặt tiễn đưa anh. Lần gần đây nhất, Vũ vắng mặt vì đang có công tác ở hậu cứ. Không thể nào ngờ hôm nay Vũ lại còn được gặp anh. Tin về vụ Vũng Rô dù vẫn còn được giữ kín để khỏi ảnh hưởng xấu tới tinh thần các cán bộ, chiến sĩ trong Đoàn, nhưng rồi nhiều người vẫn cứ biết. Vũ lồng lên như một con báo bị trúng đạn. Anh lên gặp thẳng đoàn trưởng...".

(Trích).


Lên đầu trang
0 Xem giỏ hàng