• Gợi ý từ khóa:
  • Sách kinh tế, sách giáo dục, sách kỹ năng, văn phòng phẩm, bút, đồ chơi…
Hết hàng

Bảy Ngày Cho Mãi Mãi

Mã sản phẩm: SP1643

Mỗi phe cử ra một đại diện xuất sắc nhất... Lucas và Zofta sẽ có bảy ngày trên nhân gian để mang về chiến thắng cho phe mình, kết quả cuối cùng sẽ quyết định cái Thiện hay cái Ác sẽ chi phối loài người...Chúa Trời và Quỷ...
35.000₫
Hết hàng

Dịch vụ của chúng tôi

Vận chuyển toàn quốc

Thanh toán Online hoặc khi nhận hàng

Hết hàng


Chi tiết sản phẩm

Mỗi phe cử ra một đại diện xuất sắc nhất... Lucas và Zofta sẽ có bảy ngày trên nhân gian để mang về chiến thắng cho phe mình, kết quả cuối cùng sẽ quyết định cái Thiện hay cái Ác sẽ chi phối loài người...

Chúa Trời và Quỷ Sa-tăng đã tính đến mọi nhẽ, chỉ trừ có một điều... Rằng thiên thần và ác quỷ sẽ gặp gỡ và đem lòng yêu nhau...

Toàn bộ câu chuyện diễn ra trong 7 ngày và suốt 7 ngày thử thách ấy chàng trai Lucas và cô gái Zofta đã đi đến một tình yêu vĩnh cửu, không thế lực nào có thể ngăn cản được. “Bảy ngày cho mãi mãi” có thể coi là một câu chuyện tình yêu theo đúng nghĩa, dựa trên một nền tảng tưởng như khô cứng có phần hơi lạ lùng. Vẻ lãng mạn, sự thiết tha, nồng cháy là điểm nhấn bứt ra từ chính những toan tính khô khan.

Hãy nghe những dòng tâm sự tận đáy lòng của một kẻ đang yêu nhưng phải cố gắng thoát khỏi những ràng buộc để khẳng định tình yêu chân chính trong ngày cuối cùng thử thách – ngày thứ bảy: “...Nơi nào không có em, nơi đó anh cũng không tồn tại. Hai bàn tay chúng ta nhập lại sẽ làm thành một bàn tay mới với mười ngón tay; bàn tay em đặt lên tay anh sẽ biến thành của anh, cũng giống như khi đôi mắt em khép lại, có nghĩa là anh cũng chìm vào giấc ngủ.
...chẳng ai có thể đánh cắp được những kỷ niệm của chúng ta. Giờ đây anh chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy em, chỉ cần nín thở là có thể cảm nhận được mùi hương của em, chỉ cần đứng trước gió là hình dung ra hơi thở của em...”

Với “Bảy ngày cho mãi mãi”, lại một lần nữa Marc Levy lại khiến ta tin vào điều không thể, dẫn dắt ta vào một thế giới hài hước mà không kém phần dịu dàng cùng những bất ngờ nối tiếp...” (Amazon.fr)

Trích đoạn

Chiếc xe biến mất cuối con đường vắng vẻ. Dưới làn mưa thu nhè nhẹ, xe cứ chạy mà cả hai không nói với nhau lời nào, Lucas lái xe rất chậm, Zofia nhìn ra bên ngoài, tìm kiếm trên bầu trời câu trả lời cho những câu hỏi mà cô đang tự đặt ra cho mình.

- Anh biết từ khi nào? - Cô hỏi.

- Vài ngày rồi, - Lucas trả lời vẻ lúng túng và xoa cằm.

- Càng lúc càng khá hơn rồi đấy! Vậy mà suốt thời gian đó anh chẳng nói năng gì!

- Cô cũng vậy, cô có nói gì đâu.

- Tôi không biết nói dối!

- Còn tôi, tôi chẳng được lập trình để nói ra sự thật!

- Vậy thì làm thế nào để khỏi nghĩ rằng anh đã dàn xếp, rằng anh đã điều khiển tôi ngay từ đầu?

- Nếu thế thì cô tự đánh giá thấp mình rồi. Và rồi điều ngược lại cũng có thể lắm chứ, tất cả mọi điều trái ngược nhau đều có thể tồn tại được! Tình cảnh hiện nay dường như chứng tỏ là tôi đúng.

- Tình cảnh gì?

- Tất cả sự êm dịu bao trùm và lạ lẫm này. Cô, tôi, trong chiếc xe này đang không biết đi về đâu.

- Anh muốn làm gì? - Zofia hỏi, hướng cái nhìn trống rỗng về phía những người bộ hành đang rảo bước trên vỉa hè ẩm ướt.

- Tôi hoàn toàn không biết gì hết. Ở bên cô thôi.

- Anh thôi đi!

Lucas phanh gấp và chiếc xe trượt đi trên mặt đường ướt át để rồi kết thúc dưới chân cột đèn giao thông.

- Suốt cả đêm tôi đã nhớ tới cô, rồi suốt cả ban ngày nữa. Tôi đã đi bộ tới tận Sausalito, đau khổ vì cô, song cả ở nơi đó tôi cũng thấy nhớ cô vô cùng; tôi thấy thiếu cô và cảm giác đó thật êm dịu.

- Anh đâu có biết ý nghĩa của những từ này.

- Tôi chỉ được biết những từ trái nghĩa với chúng.

- Anh đừng có tán tỉnh tôi nữa!

- Tôi luôn mơ ước cuối cùng chúng ta có thể xưng hô thân mật hơn!

Zofia không trả lời. Đèn chuyển sang màu vàng rồi màu xanh, rồi lại vàng rồi sang đỏ. Những cần gạt quét đi làn nước mưa, tạo nhịp cho sự yên lặng.

- Hơn nữa, tôi không tán tỉnh cô! - Lucas nói.

- Tôi không hề nói anh tán tỉnh dở tệ, - Zofia vừa nói vừa thẳng thắn lắc đầu, - tôi chỉ nói là anh đang tán tỉnh, điều đó khác hẳn!

- Và tôi có thể tiếp tục chứ? - Lucas hỏi.

- Chúng ta đang bị tấn công bởi những tín hiệu đèn pha đấy.

- Họ phải đợi thôi, đèn đang đỏ!

- Phải, nhưng đã là lần thứ ba rồi!

- Tôi chẳng hiểu điều gì đang đến với mình, hơn nữa tôi cũng chẳng còn hiểu gì nhiều, nhưng tôi biết tôi cảm thấy dễ chịu khi ở bên cô và ngay cả những lời này cũng chẳng hề nằm trong vốn từ vựng của tôi.

- Giờ còn hơi sớm để nói những điều này.

- Vậy là lại phải có những lúc để nói ra sự thật hay sao?

- Phải, có đấy!

- Vậy thì đúng là tôi cần được giúp đỡ; làm người trung thực hóa ra còn phức tạp hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ!

- Phải, sống thẳng thắn rất khó, Lucas ạ, khó hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, lắm khi cũng bạc bẽo và bất công, song nếu không sống như vậy thì cũng giống như người nhìn thấy mà cứ giả vờ mù. Tất cả những điều này quá phức tạp để giải thích với anh. Hai chúng ta rất khác nhau, thật sự là quá khác biệt.

- Bù trừ cho nhau, - hắn nói, đầy hy vọng, - điều này thì tôi đồng tình với cô!

- Không, thực sự khác nhau!

- Những lời này thoát ra từ miệng cô sao… Tôi cứ tưởng…

- Giờ thì anh còn tưởng gì?

- Đừng khó chịu với tôi, dù sao thì tôi cũng nghĩ rằng sự khác biệt… nhưng hẳn là tôi đã nhầm, hay đúng hơn là tôi có lý, điều đáng tiếc một cách ngược đời.

Lucas bước ra khỏi xe, để cửa xe mở. Tiếng còi xe náo động dần lên khi Zofia chạy theo hắn dưới trời mưa. Cô gọi hắn, nhưng hắn không nghe thấy, trời bắt đầu mưa to gấp đôi. Cuối cùng cô cũng đuổi kịp và túm lấy cánh tay hắn, hắn quay người lại và đứng đối diện với cô. Những sợi tóc của Zofia dính bết trên khuôn mặt cô, hắn nhẹ nhàng gạt một lọn tóc bướng bỉnh vướng trên môi cô, cô đẩy hắn ra.

- Thế giới của chúng ta chẳng có gì chung, niềm tin của chúng ta hoàn toàn xa lạ với nhau, niềm hy vọng của chúng ta cũng trái ngược nhau, văn hóa của chúng ta lại cách biệt biết nhường nào… anh muốn chúng ta sẽ đi tới đâu nếu tất cả đều đặt chúng ta vào thế đối lập?

- Cô đang sợ! - Hắn nói. - Đúng vậy, cô đang sợ chết khiếp. Chống lại những trật tự đã được định sẵn, chính cô mới là người từ chối không muốn nhìn, vậy mà cô còn nói tới sự mù quáng và thành thực. Suốt cả ngày cô cứ dạy đời toàn những điều tốt đẹp, song không đi kèm hành động thì cả những lời tuyên thệ cũng chẳng đáng giá chút nào. Đừng có phán xét tôi, phải, tôi là người đối lập với cô, là điều trái ngược, là sự khác biệt, song tôi cũng chính là người giống cô, là nửa kia của cô. Tôi không biết phải mô tả với cô thế nào về cảm giác của tôi bởi lẽ tôi chẳng biết tới những từ ngữ có thể lột tả những gì đã ám ảnh tôi từ hai ngày nay, đến mức tôi đã để cho mình tin rằng tất cả đều có thể thay đổi, thế giới của tôi, như cô đã nói, của cô, của họ. Tôi mặc kệ tất cả những cuộc chiến mà tôi đã theo đuổi, tôi bỏ mặc những đêm đen tối và những ngày Chủ nhật của tôi, tôi là một người bất tử lần đầu tiên có cảm giác muốn được sống. Chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau, khám phá nhau và cuối cùng sẽ trở thành giống nhau… theo thời gian.

Zofia đặt một ngón tay lên môi hắn để cắt lời.

- Thời gian hai ngày ư?

- … Và ba đêm! Nhưng thời gian đó còn đáng giá hơn một phần sự vĩnh cửu của tôi, - Lucas tiếp lời.

- Anh lại bắt đầu rồi đấy!

Một tiếng sấm nổ vang trên bầu trời, cơn mưa đang trở thành một cơn bão đe dọa. Hắn ngẩng đầu lên và nhìn bầu trời tối đen hơn bao giờ hết.

                                                                                                           (Nguồn Nhã Nam blog)


Lên đầu trang
0 Xem giỏ hàng