• Gợi ý từ khóa:
  • Sách kinh tế, sách giáo dục, sách kỹ năng, văn phòng phẩm, bút, đồ chơi…
Hết hàng

69

Mã sản phẩm: SP1340

"... Những thám tử luôn xuất hiện không một lời cảnh báo: “Xin chào, tôi là cảnh sát và tôi đến đây để bắt giữ cậu, vì vậy hãy làm ơn ngồi yên chỗ đó.” Đó là điều bạn chưa bao giờ nghe thấy. Bất kỳ ai...
46.000₫
Hết hàng

Dịch vụ của chúng tôi

Vận chuyển toàn quốc

Thanh toán Online hoặc khi nhận hàng

Hết hàng


Chi tiết sản phẩm

"... Những thám tử luôn xuất hiện không một lời cảnh báo: “Xin chào, tôi là cảnh sát và tôi đến đây để bắt giữ cậu, vì vậy hãy làm ơn ngồi yên chỗ đó.” Đó là điều bạn chưa bao giờ nghe thấy. Bất kỳ ai được họ đến thăm đều khám phá ra sự thật quan trọng về cuộc sống: ấy là, sự khổ đau tự  nó lớn lên, ở một nơi kính đáo, ngay cả bạn cũng không nhận ra, và đột nhiên một ngày nó sẽ gõ cửa nhà bạn. Còn hạnh phúc thì ngược lại. Hạnh phúc là một bông hoa nhỏ đáng yêu ở bên hiên nhà bạn; hoặc là một đứa bé xin xắn, bạn có thể nhìn nó lớn lên, từng chút một ngay trước mắt bạn.

Trời nắng nhẹ suốt buổi sáng. Mọi chuyện diễn ra như thường lệ. Chương trình ti vi đang chiếu và những que kem vẫn ngọt ngào như thế. Khi chuông cửa reo lên mẹ tôi mở cửa nhìn xem ai đến. Có bốn người đàn ông ở bên ngoài và họ vẫn chưa vào. Mẹ tôi thoáng run, gọi cha tôi. Tôi vẫn chưa nhận thấy điều gì đang xảy ra. Dù vậy, mấy người này trông không giống như nhân viên thu tiền ga, và tôi có cảm giác rất xấu về họ. Cảm giác này như đám sương mù nhẹ lơ lửng trong không khí, sau đó đột nhiên dày đặc lên có những người đàn ông nhìn tôi xuyên qua cánh cửa. Cha mẹ tôi cũng quay lại và nhìn tôi. Sương mù dày đặc hơn. Mẹ tôi quỳ trên tấm thảm và cha tôi đi về phía tôi đang ngồi.

“Những người đàn ông đó là cảnh sát.” Cha tôi nói, “Con bị tình nghi trong vụ phong tỏa trường Bắc và họ muốn dẫn con đi.”

Tôi không còn cảm nhận được hương vị của que kem nữa. Sương mù dày đặc phủ kín non sông. Não tôi trở nên tê liệt. Tôi đã bị lộ. Nhưng bằng cách nào? Nghi ngờ và lo lắng quay cuồng trong đầu tôi và cổ họng tôi trở nên khô đắng.

"Cha nói với họ là hình như có chút nhầm lẫn nhưng... Ken này, con đã làm à?"

Que kem chảy ra và nhỏ giọt xuống sàn nhà.

"Vâng, con đã làm chuyện đó."

"Ah!"

Cha tôi nhìn chằm chằm vào những giọt kem ở dưới sàn một vài giây, sau đó quay về phía các cảnh sát với vẻ đau khổ trên khuôn mặt.

Phòng cảnh sát thì không giống bất kỳ nơi đâu trên Trái Đất. Bạn có thể so sánh nó với phòng giáo viên ở những trường học tệ nhất, nhưng ngay cả so sánh thế cũng là nói ngoa thôi.

Tôi bước vào phòng thẩm tra và lẩm bẩm: Tôi không biết gì cả. Ngồi đối diện với tôi nơi cái bàn tồi tàn là vị thám tử tên Sasaki - một công dân cao cấp hơn của thành phố. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, hắn ta nhếch mép cười lặng lẽ. Có những chấn song trên cửa sổ. Cái áo sơ mi của Sasaki mở phanh ra đến ngực và hắn phe phẩy cái quạt vẽ hình con công. Trời rất nóng. Mồ hôi túa ra trên trán, má và cổ tôi, và đó là những nơi mà tôi có thể lau khô.

"Cậu nóng à?" Sasaki hỏi.

Tôi không trả lời.

"Tôi cũng thấy nóng, đồng bọn của cậu - Yamada, Otaki, Narushima - đã kể cho chúng tôi tất cả rồi." Sasaki lấy ra một điếu Hi-lite và châm lửa. "Bọn chúng đều nói cậu là kẻ cầm đầu, đúng không?"

Tôi thật sự rất khát. Sự ngọt ngào của que kem vẫn đọng trong cổ họng tôi."

Mời bạn đón đọc.


Lên đầu trang
0 Xem giỏ hàng